Một mẩu “tâm sự” nghe khá là bùi tai trên trang Highsnobiety…
“Giá trị của một đôi giày còn phụ thuộc vào quá trình tìm kiếm. Đó là chặng đường mà các sneakerhead đã phải vất vả, đổ mồ hôi công sức để mang về một chiếc hộp giấy, bên trong là đôi giày thơm phức. Cái cảm giác khi mua được một đôi sneakers là một thứ gây nghiện, chắc chắn là như vậy.”
Đối với nhiều người, Sneakers là một thứ gì đó quá đỗi thiêng liêng, hơn cả đam mê, giống như là máu thịt của chính họ vậy. Tôi là một Sneakerhead chính hiệu, sở hữu nhiều giày đến nỗi người khác nhìn vào bộ sưu tập của tôi chỉ có tròn mắt mà nhìn, chẳng thốt lên được lời nào. Tôi đã từng phải bóp mồm bóp miệng, hộc tốc móc ví để có thể thể mua bằng được những đôi sneakers thuộc diện cực độc, cực hiếm. Thậm chí tôi còn tìm đến cả thế giới “chợ đen” để lùng những đôi tưởng như đã tuyệt chủng từ lâu.
Những ai đam mê giày sneakers đều biết, giá trị của một đôi giày còn phụ thuộc vào quá trình tìm kiếm. Đó là chặng đường mà các sneakerhead đã phải vất vả, đổ mồ hôi công sức để sở hữu được một chiếc hộp giấy, bên trong là đôi giày thơm phức. Cái cảm giác khi mua được một đôi sneakers là một thứ gây nghiện, chắc chắn là như vậy. Đó là cảm giác của sự sở hữu, chinh phục và thành công. Tôi đã trải qua một giai đoạn mà trả một đống tiền để đặt hàng và trở về nhà sau một ngày dài làm việc chỉ để ngắm nhìn vài ba hộp đựng giày mới tinh.
Đã là “nghiện” thì không bao giờ là tốt. Bạn cần tiền để làm nhiều việc thiết thực hơn và một ngày tôi bỗng giật mình nhận ra, có lẽ đã đến lúc phải buông bỏ…
Một vài năm trước, với bộ sưu tập sneakers khổng lồ của mình, tôi không bao giờ đi 1 đôi giày quá 2 lần trong 1 tuần. Đây chính là yếu tố “hút máu” những con nghiện, bạn đã có thói quen như thế nên sẽ liên tục thèm khát những đôi giày mới. Dường như đó là một cái vòng khép kín mà bạn không thể tìm ra lối thoát. Việc phải lựa chọn một giữa hàng chục hoặc hàng trăm đôi giày mỗi ngày chẳng khác gì tra tấn trong khi mọi thứ dễ dàng hơn nếu bạn chỉ phải chọn 1 trong 10 đôi mà thôi. Đời nó khốn nạn ở chỗ, các hãng giày sẽ không bao giờ ngừng đưa ra những mẫu mã, thiết kế mới đâu. Bạn đã muốn chửi thề chưa? :))
Tôi buông bỏ bằng cách ngẫm nghĩ lại về những tôi sneakers mà tôi thường sử dụng nhất trong khoảng 1 tháng đổ lại. “Thời gian biểu” sneakers của tôi đã tỏ ra có hiệu lực khi mà giờ tôi chỉ còn những đôi giày đa năng có thể đi được suốt tuần. Và cũng chẳng ngạc nhiên khi đó là những đôi đã cũ, trong khi những đôi mới hơn phải khoác trên mình 1 lớp bụi do phải nằm trên giá chờ đợi. Một sự tương phản rõ rệt so với thói quen của tôi trước đây.
Tâm lý của tôi cũng chuyển biến theo hướng tích cực hơn. Thay vì cảm thấy khó chịu với việc chỉ dùng được 3 hay 4 đôi giày, tôi lại thấy như được giải phóng khỏi câu hỏi “Hôm nay đi gì?”. Buổi tối trước khi đi ngủ và buổi sáng thức dậy, đầu óc nhẹ nhàng hơn rất-rất nhiều.
“Việc phải lựa chọn một giữa hàng chục hoặc hàng trăm đôi giày mỗi ngày chẳng khác gì tra tấn trong khi mọi thứ dễ dàng hơn nếu bạn chỉ phải chọn 1 trong 10 đôi mà thôi.“
Bạn không thể nhận ra mình có được tự do cho đến khi có thể tỉnh dậy vào sáng thứ bảy mà không phải tiêu tốn chất xám và tiền bạc cho chuyện giày dép. Hãy đối mặt với sự thật rằng bạn sẽ không bao giờ đi những đôi giày đó quá 10 lần.
Kinh nghiệm mà tôi đúc kết được, những đôi giày đắt tiền, sặc mùi xu hướng khó mà có thể gắn bó lâu dài. Đó phải là những đôi càng đơn giản, càng ít chi tiết càng tốt, chúng rất dễ đi, dễ phối đồ và sẽ đồng hành cùng bạn lâu hơn là bạn nghĩ.
Sau tất cả những điều này, điều quan trọng là bạn phải nhớ rằng, ngoài những đôi sneakers hào nhoáng, có rất nhiều cách để thể hiện cá tính bản thân.
Comments